Khi rời bỏ một nghề nghiệp đã gắn bó lâu năm, ổn định để chuyển sang một hướng đi hoàn toàn mới, ta thường không tránh khỏi việc phải đối diện với những vùng không chắc chắn: thu nhập có thể sẽ bấp bênh, chuyển tới một vùng xa lạ không quen ai, cảm giác phải làm lại từ đầu mọi thứ…Từng sống & làm việc trên khắp Việt Nam, mình cũng có rất nhiều đợt chuyển dịch gắn với nghề và giai đoạn phát triển. Khi nhìn lại những giai đoạn chuyển dịch lớn, mình thấy thời kỳ này chứa đầy sợ hãi hay thú vị, rủi ro hay cơ hội…đều là ở góc nhìn.
Giống như ngày-đêm nối nhau bằng những thời kỳ nhập nhoạng tranh tối tranh sáng vậy. Khi tập thiền và yoga, những thời điểm khi mặt trời lên & xuống thường được cho là thời điểm tốt nhất để thực hành, vì chúng chứa đựng năng lượng thuận lợi cho việc chuyển đổi nhận thức. Bên ngoài và bên trong phản ánh nhau, nên trời-đất chuyển đổi thì bên trong mình cũng tương ứng, dễ nhận biết hơn.

Bây giờ nhìn lại thì nói được vậy, chứ thật ra lúc mình chuyển sang nghề Health Coach có rất nhiều nhân duyên đưa đẩy mà mình không ý thức được hết. Một trong số đó thật ra là vì…chán nghề cũ, một nghề mà mình đã từng rất đam mê. Khi ở thành phố và cuộc sống chủ yếu chỉ xoay quanh việc từ nhà đến văn phòng rồi từ văn phòng về nhà, việc ôm laptop 8h/ngày là ổn. Thu nhập cao, đãi ngộ tốt, thường xuyên đi nước ngoài công tác, cha mẹ họ hàng tự hào… là ổn. Thế nhưng khi chuyển về sống tại một nơi mà “chim hót thông reo hoa nở, trời xanh mây trắng là đây", việc phải ôm laptop ngồi một chỗ làm việc trở nên quá đáng chán. Chuyển dịch sang một hướng đi mới khiến bạn thích thú giống như là một dòng chảy cần đi qua nhiều chỗ uốn khúc, thay đổi tầng độ…để lưu thông; đứng một chỗ không khác gì để nước mãi trong ao tù, dần vơi cạn sức sống.
“Chán” nghe thì không hay ho như “theo đuổi đam mê", “tìm kiếm mục đích sống", “muốn tạo giá trị tốt đẹp cho xã hội"... nhưng nó là động lực đứng sau vô vàn sáng tạo & đổi mới. Bây giờ mình phải cảm tạ nỗi buồn chán!
Có những người cứ mãi dùng dằng không chuyển sang hướng mới được dù đã quá chán nghề cũ, có lẽ một phần nguyên nhân là do không biết chuyển đổi môi trường sống. Mỗi môi trường khác nhau sẽ thuận lợi cho những định hướng sinh sống khác nhau, thậm chí mang tính chất quyết định đối với những quyết định về nghề. Nếu chọn được đúng môi trường phù hợp, bạn sẽ thấy cuộc chuyển dịch không cần quá nỗ lực, như thể chỉ cần buông lỏng ra và để dòng chảy đưa đi là đủ. Hôm nọ một người em đang trong quá trình chuyển nghề nói với mình là : “Em đã nhận diện được những khuôn mẫu bên trong mình rồi, nếu em không sửa thì ở đâu cũng thế thôi…”, và sau đó hàm ý là cho nên em cứ ở chỗ cũ và sửa mình đã. Bên trong mình liền bật lên câu thiền ngữ: “Có chắc thế không?” của Sư Ông Làng Mai. Cứ để bạn nói hết, rồi mình trao đổi để bạn phản tư lại mặc định “ở đâu cũng thế thôi" có đúng hay không…Sau đó, bạn trở nên rốt ráo hơn trong việc tính toán các bước chuyển dịch: nhắm sắp xếp lịch trình, tính toán chi phí sống, sử dụng Bảo hiểm thất nghiệp duy trì được đến lúc nào, điều gì có thể thay đổi nếu môi trường xung quanh bạn thay đổi v.v…
Một yếu tố cuối cùng mà mình nhận thấy đã thúc đẩy mình có những bước nhảy vọt là…nỗi sợ. Có thể đi hay ở, rẽ hướng nào cũng có rủi ro và kích hoạt nỗi sợ mà thôi. Quan trọng là mình để kiểu sợ nào thúc đẩy mình? mình sẽ không bảo bạn hãy “chuyển nỗi sợ thành tình yêu" 😅, nghe thì hay nhưng có thể hơi khiên cưỡng ở giai đoạn đầu. Đã nhúng mình vào đâu mà biết chắc sẽ yêu? Tình yêu không phải tự nhiên có, nó thường là trái ngọt của cả một quá trình bồi đắp.
Hồi mình quyết định chuyển nghề, mình không sợ phải làm lại từ đầu mà sợ nếu không chuyển đổi, mình sẽ không-là-mình-nữa, sẽ bỏ lỡ hết cuộc sống này. Gần đây, mình cũng đang trong giai đoạn chuyển dịch lớn. Và một lần nữa mình cảm nhận được nỗi sợ trồi lên liên quan đến tâm lý mình không-đủ-tốt. Thế nhưng một lần nữa, nỗi sợ chênh lệch giữa năng lực hiện tại với năng lực cần có không tác động đến mình nhiều bằng nỗi sợ bị tụt hậu, ỳ trệ và dừng phát triển nếu từ chối nhảy đến phía trước.
Không biết những người đọc bài viết này đang ở trong giai đoạn nào, quá trình chuyển dịch của bạn đến đâu? Nếu muốn cùng chiêm nghiệm với mình, bạn có thể viết xuống câu trả lời cho vài câu hỏi sau:
Môi trường sống nào sẽ thuận lợi nhất cho hướng phát triển nghề nghiệp sắp tới của tôi? Tôi đang tư duy theo chiều nào: chuyển nghề rồi mới chuyển môi trường, hay chuyển môi trường rồi để cho môi trường đó tự nhiên thúc đẩy việc chuyển nghề?
Tôi có những nỗi sợ gì gắn liền với các lựa chọn mình có? Nỗi sợ nào có thể trở thành động lực để tôi chuyển dịch về hướng sáng-đẹp-tử tế hơn?
Tôi có thể duy trì việc đi trên lối cũ (dù đó là công việc, môi trường sống, mối quan hệ…) bao lâu nữa trước khi sự chán ngán giết chết tâm hồn?
Bạn có đang chịu tác động bởi những yếu tố nói trên? Cùng nhau ta trao đổi thêm nhé👇
Ảnh: Ảnh chụp lúc bình minh trong chuyến đi Úc. Khi đang học lấy bằng Health Coach, mình đã đến học hỏi trực tiếp với nhà thực dưỡng gạo cội Lương Trùng Hưng và được bác chỉ dẫn không chỉ thông qua kiến thức mà còn qua thân giáo.
—---
Về tầm quan trọng hàng đầu của môi trường sống trong bài viết “4 loại hạt tạo phước lành bền vững nhất
Comments