HỒN THÂU VỀ TRĂNG SÁNG | Chùm thơ Nam Phương
- Phuong Nguyen
- Aug 15
- 3 min read
Một ngày, mình nhận ra mối giao cảm của mình với Trăng những năm qua đã trở nên sâu đậm hơn với bất cứ con người nào. Trăng và mình có những cuộc chuyện trò không lời, có sự đồng điệu qua từng chu kỳ, và dường như đã trú ngụ trong nhau.
Có những điều khó diễn bày qua ngôn từ thông thường, nên mình chia sẻ lại một vài bài thơ trăng đã viết những năm qua ở đây. Mình xếp thứ tự đơn giản theo thứ tự thời gian (từ gần nhất đến sớm nhất), để trải ra mà nhìn lại hành trình nội tâm riêng.
Qua đó, hy vọng chia sẻ được một phần tâm hồn mình cùng bạn.
Mình mong bạn không đọc vội, mà nhẩn nha để thơ len vào từng nhịp thở...

LÀ NÚI LÀ TRĂNG
Sáng nay,
trăng còn chưa lặn
mà nắng đã nhẹ đặt tay
lên vành lá.
Tôi ngồi,
giữa hai khoảng lặng –
một của đêm chưa dứt,
một của ngày chưa lên.
Không làm gì cả.
Không cần làm gì cả.
Một hơi thở tròn
nở bung trong lồng ngực.
Cơ thể không còn là tôi
mà là phần rì rào của núi.
Một đôi mắt nhắm
Tôi thấy mình là trăng
Không cố xuyên màn đêm
mà ánh sáng từ từ tràn đến…
TỈNH MỘNG
Chiếc nhà kho cũ tan nát rồi
Nhờ đó ánh trăng rọi hồn tôi
Dầu dưới một màu trời đen kịt
Tỉnh mộng, dần ngưng vết luân hồi
HAIKU MỘT ĐÊM THU
Trăng dưới bầu trời xanh
Chiếu nhìn tôi như hỏi,
thế tình kia sao đành?
🌓
Thu đến rồi đông sang
Lá rụng rồi về cội
Trong chớp mắt ngỡ ngàng
🌓
Này lá vàng kia ơi
Cứ buông mình trút xuống
Để bón gốc cây đời…
TRĂNG ĐẦU NÚI
Dưới thiên hà xa xôi
Luôn có chỗ ta ngồi
Để ánh trăng đầu núi
Đến chơi cùng đôi môi

NẾU MỘT NGÀY MẶT TRĂNG BIẾN MẤT
Bỗng một ngày, đột nhiên trăng biến mất
Biển hốt hoảng: từ nay biết sống sao?
Tôi liệu còn là biển khi không còn cơn sóng?
Bao vỗ về dịu êm, bao sống động, thét gào…
vốn do em, nghìn năm cũng bởi em!
Rộng dài để làm chi khi chẳng còn phản soi
ánh sáng em ngày ấy lấp đầy mặt hồn tôi?
Sâu thẳm để làm chi khi không chứa nữa rồi
hình hài em triệu năm thấm lòng tôi mỗi tối?
Vắng em chỉ một đêm tôi bỗng thành bất lực
Bao sức mạnh ngày xưa chợt hoá thành bọt tan
Tôi trở nên yếu đuối giữa thế giới ba ngàn
Không lên xuống, không mênh mang nhịp điệu
Không quyết liệt, không bao la hiện hữu
Không phẳng lặng, cũng chẳng thể thét gào
Tôi chìm đắm trong bóng tối, nghẹn ngào
Giờ đây tôi đã biết, nhớ ta từng là một...
HÒA CA ÁNH TRĂNG
Giữa trời thu xa xăm
Cô gái nhỏ vội vã
Đến hẹn với trăng rằm
Mặc màn đêm buốt giá
Gặp gỡ suốt nghìn năm
🌑
Ôi ánh trăng đầu núi
Giữa thiên hà xa xôi
Xin đựng đầy một túi
Cùng về dưới lưng đồi
Thăm nhà nhỏ của tôi
🌑
Dưới trời đêm mờ sương
Sao nghe lòng dịu mát
Bởi cỏ cây ven đường?
Hay bởi trăng bát ngát
Tỏa chiếu khắp mười phương?
HOÀ CA VẠN VẬT
Đầu óc hóa cục đất
Tim sánh thành bể sâu
Lòng ấm nhờ ánh lửa
Tự thắp lên nguyện cầu
Mắt uống ánh trăng sáng
Tay lướt giữa phím đàn
Chân rộn ràng nhảy múa
Miệng bỗng chợt reo vang
Một ngày thân về đất
Môi ngậm lại lời ca
Hồn thâu về trăng sáng
Chẳng còn “mình” với “ta”
GIÓ ƠI…
Gió ơi đừng thổi ánh chiều tan
Trăng ơi đừng lặn dưới mây ngàn
Hoa ơi từ từ toả hương nhé
Nắng ơi ghé lại chớ vội vàng

Comentarios