ẤN ĐỘ DU KÍ - Kì 4: Chuyện chàng ngốc trên đỉnh núi Triund
top of page

ẤN ĐỘ DU KÍ - Kì 4: Chuyện chàng ngốc trên đỉnh núi Triund

  1. Chàng ngốc trên đỉnh Triund

  2. Chàng ngốc trên bầu trời ở Bir

  3. Chàng ngốc ở Bodhgaya

----

CHUYỆN SỐ 1: CHÀNG NGỐC TRÊN ĐỈNH NÚI TRIUND

Sau 1 tháng chỉ loanh quanh ở tu viện luyện tập Yoga, mình rời Rishikesh trên một chiếc buýt cà tàng đến McCleodganj. Lần đầu mình đi trên một chiếc xe buýt cà tàng đến thế, trên một chặng đường dồng xóc đến thế! Suốt hơn 13h ngồi trên xe, có lúc cảm tưởng cả thân mình bị đẩy bay lên đến tận trần xe. Thế mà không thấy mệt lắm. Có lẽ nhờ 1 tháng luyện tập Yoga và tâm trạng háo hức được “ra khỏi lồng" và thực sự khám phá Ấn Độ.

Mình đến McCleodganj theo lời giới thiệu của một người bạn là nơi Đạt Lai Lạt Ma và Chính-phủ-lưu-vong Tây Tạng đặt trụ sở. Thị trấn nhỏ này là vùng trung tâm của thành phố Dharamshala. Dharamsala là 1 trong các thành phố nổi tiếng nhất của tỉnh Himachal Pradesh. Đợi đã, Chính-phủ-lưu-vong (Tibetan Government-in-exile) là cái quái gì vậy? Nghe nhức đầu quá, thôi cứ đến đó tìm hiểu. Và khi tìm kiếm trên Google, mình thấy những rặng núi trắng xoá và những rừng tuyết tùng, thung lũng và hồ nước xanh như ngọc...thật êm đềm. Thế là mình cứ quảy ba lô lên và đi, không suy nghĩ gì nhiều lắm.

Loanh quanh ở McCleodganj, mình đã gặp 1 số người thú vị, học về tình hình chính trị-kinh tế-văn hoá của vùng giao thoa Ấn-Tạng, đi qua rất nhiều cảnh đẹp hùng tráng, mua thêm 1 số đồ ấm vì quá lạnh và có 1 số cuộc gặp gỡ mà nghĩ lại thấy thật may mắn. Những chuyện đó tiếp tục cho vào kho truyện-chỉ-kể-trong-đêm-nằm-cạnh-ai-đó. Giờ xin phép tua nhanh đến đoạn gặp chàng ngốc thứ nhất.

Chuyện là trong một buổi sáng đi bộ lên núi, mình gặp một đám khỉ đang gây nhau chí choé. À, cần lưu ý là ở đây có rất nhiều khỉ hoang và chúng có thể trở nên khá hung tợn nếu chúng có ấn tượng rằng mình có thể đe doạ hay nhúng mũi vào chuyện nội bộ của chúng. Mình không định nhúng mũi gì cả mà chỉ định đi tiếp không can dự, nhưng một anh chàng Ấn Độ đi gần đó đã ngăn mình lại. Anh nói rằng để cho yên tâm thì đợi đã, nếu cứ cố băng ngang qua chúng thì có thể gặp nguy hiểm. Lúc đó mình đã không tỉnh táo, nhưng khi nghe cảnh báo như vậy thì mình giật mình thấy anh ấy có lý hơn. Cho dù mình không định làm gì, nhưng với 1 con đường hẹp như vậy thì mình cũng sẽ bước vào khoảng không có năng lượng cực kì giận dữ của 1 con khỉ. Nó đang rất không bình tĩnh, nhe răng trợn mắt với tất cả mọi vật xung quanh.

Sau khi đám khỉ đã đi hết rồi, mình cảm ơn anh chàng Ấn Độ rồi tiếp tục đi đằng sau anh chàng này. Anh ta có dáng vóc khá chắc chắn của một người thường xuyên luyện tập, mặc quần áo thể dục kiểu hiện đại, khuôn mặt sáng sủa thông minh. Mình hỏi: “Anh đang đi bộ buổi sáng sao?”, và chúng mình bắt đầu trò chuyện. Anh chàng này tên là Manu. Và Manu là một hướng dẫn viên du lịch, thỉnh thoảng hành nghề mát-xa trị liệu, và cũng chơi trong một ban nhạc nữa! Wow, nghe thật thú vị. Anh ta và mình đi đến một quán trà địa phương và mình mời anh chia sẻ bữa sáng. Kết cục là mình thuê anh ta dẫn mình leo lên đỉnh Triund. Đây là 1 cung đường trekking rất nổi tiếng, xuất phát từ McCleodganj sẽ phải đi bộ thêm tầm 5km càng ngày càng dốc, băng qua rừng sồi và đỗ quyên và ở 2km cuối thì càng ngày càng dốc đứng. Lên đến đỉnh sẽ có bãi cắm trại, và từ đó nếu đủ khoẻ có thể leo tiếp lên Đỉnh Trăng (Moon Peak) phía Tây dãy Himalaya.


Ngay từ trước khi qua Ấn Độ, mình đã chuẩn bị tâm thế sẽ băng qua cả biên giới Nepal để đi trekking dài ngày rồi. Nhưng vì ngây thơ không biết xin e-visa chỉ được 2 tháng, nên khi phát hiện ra thời gian hạn hẹp của bản thân, thì mình bằng lòng với việc leo núi ở vùng này. Khi mới nghe về cung này mình cứ nghĩ rằng nó sẽ chẳng khó khăn gì cả, khoe với Manu là mình đã đi trekking dài ngày quen rồi. Thế rồi có ngay 1 chuyện không như dự liệu chủ quan: đó là đột nhiên gót chân bên phải của mình bị đau nhức. Mình không nhớ trước đó đã làm gì để xảy ra tình trạng này, vì mình vẫn đi bộ bình thường qua thị trấn trung tâm thôi. Mà thị trấn này tuy đồi dốc thật đấy, nhưng cũng không khác mấy độ dốc ở Đà Lạt mà mình đã quen cả.


Khi gặp Manu ở điểm xuất phát, mình thấy rất hoang mang về chân mình, trong lòng tự hỏi liệu vẫn tiếp tục đi chuyến này có phải là quyết định đúng hay không. Nhưng mình cảm thấy không muốn bỏ cuộc. Manu nói: “Thôi vậy thì chúng ta làm ngắn quãng đường đầu tiên vốn chỉ là 1km loanh quanh trong thị trấn. Chúng ta có thể thuê 1 taxi chở đến khu đền thờ, rồi từ đó mới leo.” Mình đồng ý, mặc dù phải bỏ ra 1 số tiền cũng bằng ⅓ số tiền mình trả cho Manu trong 1 ngày.


Từ khu đền, tụi mình leo với 1 tốc độ chậm rãi. Mình cũng cảm thấy yên tâm đôi chút khi có đôi Jack Wolfskin cổ cao, cứng và chắc để bảo vệ chân. Ban đầu mình thấy thú vị khi được trò chuyện đôi chút, nhưng Manu càng đi thì càng nói lắm. Anh ta là kiểu người mà bạn khó ngăn nói được. Hoặc là hầu hết mọi người đều thế.

Vậy là nhiều quãng mình cứ để anh ta nói gì cũng được, mình tập trung hít thở và cảm nhận thân mình. Dù gì thì gót chân mình cũng than thở không kém.

Tấm này do Manu đạo diễn đấy!


Đường tưởng như dài vô tận. Được cái là có nhiều đoạn cảnh đẹp đến nghẹt thở, và luôn có các quán trà ven đường để nghỉ chân. Mình mang theo chai nước có pha sẵn 2 gói canh dưỡng sinh Thực Dưỡng, lâu lâu dừng chân lôi ra uống cũng đỡ mất sức. Hoặc có lúc mình cũng uống trà sữa, sau khi xác nhận được với Manu là sữa ở đây là từ bò do dân địa phương nuôi và vắt tươi mỗi ngày chứ không phải sữa công nghiệp. Chậc, ở nhà thì mình rất kiêng sữa nhưng trong hoàn cảnh mệt và rét mướt này thì ly trà sữa quả là cho nhiều lợi ích!


Và mình cũng nhận ra tại sao mình rất thích leo núi: đó là vì mệt thấy mẹ. Mệt quá thì chả nghĩ được gì nữa. Đến 1 lúc sẽ chỉ còn biết hơi thở mà thôi.


Và rồi cảm ơn trời! Tầm 6 rưỡi 7h khi trời bắt đầu tối sầm cũng là lúc tụi mình leo được lên đỉnh Triund. Sườn núi trải dài thành 1 đường xương sống như thể đang đứng trên lưng của 1 con bò khổng lồ.

“Nhìn kìa! Dãy Himalaya hùng vĩ đó!” - Manu kêu lên. Mình há hốc mồm, trời ơi rặng Tuyết Sơn đó sao! Mình đã quá mệt mà không ngẩng đầu lên cho đến lúc này. Giây phút đó thật là kì lạ. Trời ơi! Mình đang đứng trên sống lưng của “con bò" khổng lồ. Phía bên phải con bò là hoàng hôn đỏ rực, đang bao trùm ánh sáng huy hoàng lên toàn bộ Dharamshala. Ánh đỏ nhạt dần khi kéo tầm nhìn quay ngược lại về phía lưng bò thì chỉ còn một màu gần như tối đen. Và từ chỗ giao cắt đó, nhìn sang bên trái lưng bò, là Đỉnh Trăng của rặng Tuyết Sơn hiện lên ngay dưới ánh trăng sáng huyền hoặc. Mình đang đứng ngay thời khắc giao thoa giữa Ngày và Đêm, giữa Trời và Trăng, giữa Dương và Âm. Ánh sáng và bóng tối không hề xâm lấn lẫn nhau và cùng tồn tại ngay trong một thời khắc. Thật...không thể tin được! Chỉ có thể chứng kiến mà không thể diễn tả.


Tuy nhiên, đến ngay sau sự kinh ngạc là một điều gì đó thất vọng và hụt hẫng. Phải chăng mình đã quá tham lam, đã mong đợi điều gì đó còn hơn thế?


“Đỉnh núi bên trong còn khó chinh phục hơn nhiều!”

Giọng nói bên trong cất lên rành mạch. Tuy nhiên, mình quyết định tạm không nghĩ tiếp làm gì.


Kể từ lúc bắt đầu leo núi, Manu liên tục nói rằng mình thật sự rất may mắn, bởi hôm đó là 21/11/2018 - là ngày Trăng Rằm, và là ngày được người Hồi tôn vinh như Ngày sinh của Tiên tri Muhammad (Milad un Nabi). Và như rất nhiều kiểu trò chuyện tâm linh ở Ấn Độ, anh ta bắt đầu nói rất nhiều về các kiểu năng lượng theo hệ thống Ayurvedic (hệ thống y lý cổ xưa của người Ấn Độ). Manu nói như sau: “Năng lượng của tao thiên về tính Lửa còn năng lượng của mày cân bằng hơn giữa cả Lửa và Nước. Cho nên năng lượng của chúng ta sẽ kết hợp cùng với nhau thì “bốc lửa" rất mạnh nhưng cũng sẽ được dung hoà nhờ Nước và ánh Trăng tròn đêm nay". Mình thì chỉ muốn nói: “Mày có biết là nếu mày nói câu đó ở Việt Nam là được cho vào viện tâm thần luôn không?”

Khi học chương trình của Health Coach, mình cũng đã được học sơ qua về hệ thống của Ayurvedic và làm trắc nghiệm để tìm ra năng lượng chủ đạo của bản thân và đúng là đã ra kết quả là có 50% Pitta (Lửa + nước), 30% Vata (Nước + Ether), 20% Kapha (Đất + Nước). Một điều mình học được nữa là “không được khoa học chứng minh" thì không có nghĩa là không đúng. Đặc biệt là đêm đó, mình cảm nhận được năng lượng của mình tăng lên theo chiều hướng rất cân bằng và êm ái, chứ không phừng phừng như những lúc lên cơn “trẻ trâu". Và một điều nữa, một anh bạn học của mình ở khoá Yoga cũng vận dụng kiến thức Numerology cũng nói với mình là: “Mày có đến 2 mặt trời trong ngày sinh của mày!”. Kể từ đó, mình rất chăm tập chuỗi Chào Mặt Trời (Suryanamaskar), haha.

---

Huyên thuyên 1 hồi thì hắn cũng phải đi dựng lều, mình đứng giúp mà tay lạnh cóng. Tụi mình còn dựng sẵn thêm 1 căn lều nữa cho 1 đoàn các cô gái leo đằng sau vẫn chưa lên. Mình cảm thấy hơi lo lắng cho họ, vì trời đã rất tối rồi mà vẫn chưa thấy tới nơi. Lúc sau có vài người đàn ông nữa ở cùng công ty phụ trách trekking đến để nấu. Họ có một căn nhà đắp từ đá rất vững chắc, bên trong có đầy đủ dụng cụ để cắm lều và nấu nướng. Manu chạy đi lấy thêm rau củ từ 1 khu khác, và mình được vẫy vào bên trong uống ly trà nóng. Trời ơi, lúc đó chỉ muốn hỏi là: Để cháu ngủ luôn trong này đi mấy bác? Thấy có vẻ ấm hơn lều mà!

"Uống trà hông?"

Manu không cho mình ngủ ngay sau khi dựng lều, nhưng vì quá lạnh nên tụi mình không thể thực hiện tham vọng ban đầu là ngồi thiền ngay dưới ánh trăng. Hai đứa cắm mặt ăn cho xong bữa quanh đống lửa, rồi khi lửa tàn thì leo vội vào lều. Trước đó, anh ta cũng giúp mình dãn cơ. “Đặt chân của mày lên đây! Rồi cho tao xem mày tập Yoga thì dẻo đến đâu” - Manu nói và hạ vai xuống. Mình đưa chân lên, hắn nâng vai đứng dậy để chân mình được kéo dãn hết mức. Không được khuỵ chân còn lại và mất thăng bằng. Sau đó anh ra đằng sau, kéo hai vai mình nhấc lên.Rồi gập lưng xuống, dùng lưng kéo dãn lưng mình. Tập xong đúng là thoải mái!


Găng tay phải mượn của Manu, củi thì mượn của ông bác nấu bếp.


Chưa hết, vào lều Manu còn dành cả tiếng đồng hồ để mát xa chân cho mình. Thực ra là mình cũng có nhiều lúc thấy sợ, nửa đêm trên đỉnh núi, trong 1 cái lều với 1 người đàn ông Ấn Độ mà! Lại còn đụng đụng chạm chạm nữa chứ. Nhưng mình thấy rõ ràng là anh ta đang hết sức tập trung vào việc...cảm nhận năng lượng hơn là muốn làm gì đen tối. Mình thấy được điều đó khi nhìn khuôn mặt chăm chú của anh. Và cũng thấy rõ là anh ta thực sự thuần thục về kĩ thuật mát xa.


Mình cắm trại đêm đó dưới điều kiện 0 độ C mà không quá mệt hay quá lạnh nhờ rất nhiều lớp chăn Manu dắt quanh lều, túi ngủ và nhiều lớp đồ ấm đã chuẩn bị từ trước. Mình bị đánh thức vài lần. Lần đầu là bởi vài tiếng động lạ, sáng ra mới biết đó là 1 con gấu đi kiếm ăn! May là nó quyết định đi quanh cái nhà đá chỗ nấu bếp thay vì khám phá lều. Mấy lần sau là khi gần sáng, Manu liên tục rên rỉ phàn nàn về cái lạnh. Trời, vậy mà cứ tưởng năng lượng Lửa nhiều hơn thì phải thấy ấm hơn chứ.


Sáng chui ra khỏi lều mới nhìn rõ toàn bộ quang cảnh tuyệt đẹp. Manu có vẻ hãi hùng về khả năng nếu tối qua con gấu quyết định thăm tụi mình thì sẽ ra sao. Mình thì chụp vài bức ảnh, cảm giác chỉ thấy nhẹ nhõm.

Uống một tách trà sữa nữa. Hà! Ấm quá.


Cảnh buổi sáng từ "lưng bò"


Tụi mình dọn lều, cảm ơn mấy ông bác phụ trách nấu ăn đêm qua và phải đi bộ đến một khu cắm trại khác để ké bữa sáng. Đến khu đó, mình mới thấy may mắn vì khu cắm trại của mình đêm qua tương đối biệt lập nên không bị làm phiền bởi rất nhiều thanh niên gần đó. Người trẻ ở đâu cũng như nhau: nếu đã đi thành từng đám thì nhiều khả năng sẽ ồn ào và...xả rác rất vô tâm. Mình lặng lẽ ôm khay thức ăn và ly trà ra hẳn 1 góc riêng, cách xa đám bạn trẻ ồn ã la hét. Và mình cũng nhận ra mình rất hợp với việc đi bụi 1 mình. Nếu chính phủ không cấm leo núi vùng này 1 mình thì có lẽ mình cũng chẳng thuê hướng dẫn viên rồi.

Mình phải đi rồi sao? Vừa rồi mình đã có bao nhiêu giây phút thực sự sống trong thực tại?

Manu hỏi mình có muốn leo tiếp lên trên Đường Trăng (Snow Line) hay không, để được chạm tay vào chân núi Himalaya. Nhưng lúc đó mình không có lòng dạ nào leo tiếp.

Không chỉ vì cái gót chân còn khá đau nhức, không chỉ vì thông tin mấy hôm nay có bão tuyết, hay có vài vụ gấu tấn công quanh vùng. Cái chính vì giọng nói rành mạch đã cất lên từ đêm hôm trước.

Mình biết rằng nếu leo tiếp, thân-tâm mình sẽ chỉ khổ sở thêm mà thôi và lực thúc đẩy duy nhất là cái tôi muốn chứng tỏ. Còn nếu như lỡ đâu mình bị tai nạn, đâu chỉ mình khổ mà nhiều người còn sống sẽ đau khổ khi mất mình. Mình vẫn muốn tiếp tục sống như một con người.

Và mình quyết định leo xuống để hướng về phía đỉnh núi bên trong mình.

---

Chàng ngốc Manu cùng nàng ngốc là mình leo xuống đỉnh núi. Anh ta nói rất nhiều về việc phải làm nhiều việc một lúc thật khó khăn, rằng anh ta được công ty du lịch chia phần quá ít, rằng mẹ anh bị tiểu đường và chi phí chữa trị thật đắt đỏ. Mình cảm thấy rất thương, tự trách bản thân mình không mang nhiều tiền hơn để có thể hào phóng tip thêm cho anh. Nhưng rồi mình cũng lờ mờ nhận ra anh đang chia sẻ để đạt được chính mục đích đó: được cho thêm tiền. Anh bỏ qua những lời khuyên dinh dưỡng của mình cho mẹ anh, mà chỉ tập trung vào thông điệp về tiền. Ngay cả khi nhận ra rồi mình vẫn thấy thông cảm. Người ta có thể làm gì khác?

Một người có thể rất trong sáng khi mới lên đường cùng bạn, nhưng có thể dần dần trở nên không trong sáng khi đi tiếp. Chuyện đó vẫn thấy trong cuộc đời này, có gì lạ đâu? Chỉ có điều, mình quan sát thấy cái tâm mình nó trở nên thực sự kém thoải mái khi có người vòng vo mà không đi thẳng vào vấn đề. Nhưng mình không thể trách chàng ngốc này được. Anh ta dù sao vẫn là một người tốt. Một người mình tin là đúng như lời anh kể, đã ở trong ban nhạc hát mừng sinh nhật của Đức Ngài Đạt Lai Lạt Ma XIV đã 9 năm rồi.

Nhưng chúng ta đều không được như Đức Ngài. Chúng ta đều là kẻ ngốc.

Tiếc rằng mình thực sự không còn tiền sau khi leo xuống chân núi, chỉ đủ để hỗ trợ anh ½ chi phí bữa ăn chia tay. Mình vẫn hứa sẽ đưa thêm cho anh mấy gói canh dưỡng sinh và có thể là một khoản tiền nữa để anh mua thuốc cho mẹ vào ngày hôm sau, trước khi rời McCleodganj. Coi như chi phí mình cảm ơn vì buổi mát-xa đêm trước vậy. Có điều vì 1 lý do nào đó, anh đã lỡ hẹn với mình ở bến xe vào ngày hôm sau. Kể cả sau đó khi mình gặp chàng ngốc thứ 2, mình và chàng ngốc số 1 vẫn tiếp tục hẹn nhau trao đổi tiền, vẫn hụt.

Và chàng ngốc lỡ mất một khoản tiền mà chàng ta đã phải tiêu tốn không ít nước bọt với mong muốn có được.

Tuyết sơn lững lẫy huy hoàng. Tâm người liệu có lỡ làng chi đây?



77 views
bottom of page